Từ đâu tôi có ý muốn mua bảo hiểm?
Năm ấy tôi tròm trèm 30 tuổi, đang là chủ một doanh nghiệp nhỏ trong ngành du lịch. Tôi di chuyển nhiều, cả trong và ngoài nước.
Gần đến sinh nhật thứ 30, tôi bỗng chột dạ nghĩ:
– Nếu xui xui mình gặp tai nạn tèo mất tiêu rồi nhỡ bố mẹ ốm đau bệnh già thì lấy tiền đâu mà khám chữa bệnh?
– Nếu không đi luôn mà nằm liệt giường thì còn khủng khiếp hơn, lấy tiền đâu nuôi thân?
Tôi là con cả trong nhà có 3 chị em gái. Năm đó em út còn học đại học, em kế mới ra trường chưa có thu nhập tốt.
Đúng lúc, nhỏ bạn thân kể là nó vừa mua cái bảo hiểm nhân thọ đóng hơn chục triệu một năm thôi, nhưng chết được đền hơn 1 tỷ, chết vì tai nạn thì được đền gấp đôi.
Không chần chừ, tôi đến ngay chi nhánh ngân hàng hay giao dịch, hỏi mua một cái bảo hiểm nhân thọ.
Tôi không sợ bảo hiểm lừa đảo
Tôi từng du học thạc sỹ tại Pháp bằng học bổng của chính phủ Pháp. Trong gói học bổng đã mặc định một khoản trả cho bảo hiểm. Trong thời gian học ở Pháp, tôi đã đôi lần hắt hơi sổ mũi phải mua thuốc và được bảo hiểm chi trả. Nên tôi hiểu cơ bản tác dụng của bảo hiểm.
Tôi cũng đã thấy cái logo đầu người quấn khăn và câu slogan “Luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” từ những ngày tôi mười ba tuổi khăn gói xuống Sài Gòn đi học. Tôi đã ba mươi, công ty Prudential vẫn sừng sững tồn tại. Rất nhiều công ty bảo hiểm khác cũng đã vào thị trường Việt Nam và hoạt động nhiều năm, lại còn được các ngân hàng tên tuổi phân phối. Nên tôi chẳng mảy may lo lắng bảo hiểm lừa đảo hay không.
Tôi đã mua gì?
Lúc đó tôi không biết gì ghê gớm về các sản phẩm bảo hiểm, cũng không có thời gian để nghiên cứu. Nhu cầu của tôi tại thời điểm đó rất đơn giản: chết và liệt giường vì tai nạn, mà ngôn ngữ chuyên ngành gọi là Tử vong & Thương tật toàn bộ vĩnh viễn do tai nạn.
Hồi đó còn trẻ tôi không nghĩ đến nguy cơ bệnh tật gì cả. Một hai năm sau, chứng kiến người thân, người quen vào viện rất nhiều, tôi mới biết sợ bệnh hiểm nghèo và viện phí.
Tôi mua bảo hiểm là vì cái chữ “chẳng may’, “ngộ nhỡ” chứ nếu mình khỏe đẹp thì sợ gì không làm ra tiền. Nên nói về tích lũy để sau này nhận lại thì tôi thật sự ko quan tâm. Khoản tiền khoảng 1 triệu mỗi tháng không thể tạo ra tài sản gì to lớn. Khoản tiền này cho dù có mất hẳn thì cũngkhông ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống vốn có. Tôi có thể làm thêm kiếm thêm ít tiền để bù vào, hay bớt mua sắm đôi ba bộ váy áo thừa thãi. Vì thế, tôi bảo bạn nhân viên ngân hàng làm cho tôi gói bảo hiểm tối ưu bảo vệ, không cần tích lũy. Tự tôi nghĩ thế chứ bạn ấy chẳng biết tư vấn gì cả.
Tôi học toán cũng giỏi nên tôi tính rất nhanh. Đóng 12 triệu mỗi năm được số tiền bảo hiểm 1.3 tỷ, tử vong do tai nạn được trả gấp đôi thành ra là 2.6 tỷ. Nếu mới đóng phí vài năm mà có chuyện thì mình lời quá rồi, khỏi phải bàn. Nếu đóng phí đều đặn hẳn 30 năm tức là tới khi tôi 60 tuổi thì tổng cộng là 360 triệu mà tai nạn rồi nằm liệt giường hay đi luôn thì được nhận 2.6 tỷ, vẫn lời quá xá lời. Chưa kể ung thư còn được ứng trước hơn 300 triệu để chữa bệnh.
Tính bài toán kinh tế thấy ngon quá nên mình chốt luôn trong vòng một nốt nhạc. Hợp đồng bảo hiểm nhân thọ đầu tiên của tôi có hiệu lực ngay trước sinh nhật tôi 3 ngày. Rất dễ nhớ để đóng phí.
Cái bảo hiểm cho nữ 30 tuổi phí 12 triệu số tiền bảo hiểm lên đến 1.3 tỷ mà tôi đã mua là An Phúc Trọn Đời Ưu Việt của AIA.
Mua bảo hiểm cần kỹ tính nhưng quyết đoán
Tính tôi thuộc loại kỹ, đôi khi còn hơi lố. Tôi rửa chén cũng không phải rửa theo quán tính, mà dùng mắt soi từng mm xem còn vết bẩn không, dùng tay kiểm tra toàn bộ bề mặt chén xem còn vết bám của thức ăn hay không, thấy sạch rồi phải tráng thêm lần nữa mới chịu.
Tôi làm việc lại càng chưa bao giờ hời hợt. Đụng đến tiền bạc sống chết lại càng không thể qua loa. Nên tôi đã đọc rất kỹ hợp đồng, dù không thể hiểu hết tường tận nhưng cũng đảm bảo không có điều khoản nào bất thường.
Nhưng tôi là người quyết đoán. Đã nghĩ đến việc gì mà thấy nó cần kíp thì tôi phải tìm hiểu và giải quyết ngay. Mình đang lo ra đường gặp tai nạn bị tử vong mà còn lần lữa không mua bảo hiểm thì dễ bị trời chơi cho một vố lắm, kiểu như hôm nào quên áo mưa là dễ mắc mưa vậy.
Mua bảo hiểm rồi thì tôi an tâm hẳn. Chạy xe ra đường, đi công tác đó đây trong tâm thái thoải mái không lo lắng nên công việc cũng trôi chảy hơn.
Mình không thể cải mệnh ngăn rủi ro đến với mình. Vậy thì mình sẽ đón nhận nó với một (vài) cái bảo hiểm tiền tỷ vẫn hơn là tay không!
Bí kíp mua được bảo hiểm phí rẻ quyền lợi cao
1. Mua càng sớm càng rẻ. Phí bảo hiểm tăng theo mức độ rủi ro của người được bảo hiểm, nên càng thêm tuổi phí càng tăng.
2. Chọn sản phẩm “đơn giản” đúng nhu cầu không dư thừa quyền lợi. Như mặc đồ vậy thôi, phụ kiện nhiều thì tốn tiền nhưng chưa chắc đã đẹp nếu không biết phối đồ.
3. Chọn doanh nghiệp bảo hiểm “ưu ái” nhóm khách hàng giống mình. Mỗi công ty bảo hiểm tập trung vào một vài nhóm khách hàng nhất định. Họ tạo ra sản phẩm có những ưu điểm dành riêng cho nhóm khách hàng đó.
Cái số 1 là do bạn thôi. Cái số 2 cần nghiên cứu miệt mài khá lâu mới hiểu được bản chất các sản phẩm bảo hiểm. Cái số 3 thì cần một chút tư duy kinh doanh để nhìn ra được nhóm khách hàng mà từng công ty bảo hiểm nhắm vào thông qua cách họ làm marketing. Sau đó phải kiểm tra lại bằng việc so sánh các bảng minh họa quyền lợi.
Nếu bạn có khả năng tự làm được cái thứ 2 và 3 thì quá tuyệt. Mà như vậy thì bạn nên cân nhắc làm tư vấn bảo hiểm để không bỏ phí kiến thức bạn có.
Nếu bạn không thích hay không có thời gian tự nghiên cứu thì hãy sử dụng bí kíp thứ 4…
4. Trả phí tư vấn cho chuyên gia. Bỏ ra một số tiền nhỏ trả cho người có chuyên môn để tránh mất cục tiền to khi mua sai bảo hiểm.
Nguồn sieutammang